Pauline hét ra một âm thanh tựa hồ như cô ấy cầm cục đá ném vào cửa nhà Oli
Oliiii, cậu có ở đó không?
Cô bé trông thật ảm đạm với ánh mắt quyến rũ, thật đẹp khi đứng tựa vào gốc hoa jacaranda. Đó là điểm nổi bật duy nhất trước sân nhà Oli, cũng có thể chính Pauline mới là điểm nhấn, gốc cây đã lưu lại bóng hình của con bé. Nếu có hôm nào Pauline không đến chắc cái cây cũng có thể hỏi thăm nhóc Oli.
Oli phóng từ cửa sổ xuống cho cô bé một chiếc hộp thiếc màu bạc khắc nổi một câu trên nắp "Something inside, it hard to explain". Và mặt đáy một câu chìm "for love and for hate".
Oli: Đừng mở ra vội.
Pauline đưa chiếc hộp lại gần tai và lắc nhẹ, nghe xem là thứ gì.
Pauline: Tại sao?
Oli: Vì nó không phải của cậu, hay của tớ. Tớ cũng muốn mở nhưng tất cả món đồ thất lạc đều có một lời nguyền.
Pauline: Sao cậu chắc.
Oli: Đó là lời cầu khẩn của hi vọng, họ sẽ tìm lại được sớm thôi.
Suy nghĩ một hồi lâu, đến bãi cỏ Pauline ngồi xuống bên cạnh Oli
Pauline: Nhưng chúng ta sẽ đóng lại sau khi xem xong.
Oli nhìn chằm chằm vào mắt Pauline không phản kháng.
Pặc, chiếc hộp mở ra trước mắt của cả hai, đó là một sợi dây chuyền cổ điển kiểu Anh, loại có thể đặt bức ảnh của ai đó ở bên trong và một tờ giấy rất xinh. Oli không mấy ngạc nhiên. Đó là ảnh của Oli và Pauline lúc nhỏ.
Pauline: Cậu rất yêu cô ấy...
Oli: Tớ nhớ cô ấy.
Pauline: Nhưng cậu đã không thật sự ở đó.
Oli: Ở đâu cơ?
Pauline: Bên cạnh cô ấy, cậu hiểu ý tớ mà.
Oli: Có lẽ tớ đã tưởng vậy.
Oli: Tớ không nhớ đã đọc câu đó ở đâu, nhưng tớ rất nhớ cô ấy.
"Khoảng thời gian còn lại, gặp hay không gặp, em đều ở trong tim anh"
Pauline: Lần tới, cậu có ở đó không?
Oli: Chỉ cần cậu ấy gọi, tớ sẽ luôn tìm ra cách để ở cạnh cậu ấy.
Comments
Post a Comment